My twit

Friday, July 30, 2010

Run

Artist: Leona Lewis







I'll sing it one last time for you
Then we really have to go
You've been the only thing that's right
In all I've done

And I can barely look at you
But every single time I do
I know we'll make it anywhere
Away from here

Light up, light up
As if you have a choice
Even if you cannot hear my voice
I'll be right beside you, dear

Louder, louder
And we'll run for our lives
I can hardly speak, I understand
Why you can't raise your voice to say

To think I might not see those eyes
Makes it so hard not to cry
And as we say our long goodbyes
I nearly do

Light up, light up
As if you have a choice
Even if you cannot hear my voice
I'll be right beside you, dear

Louder, louder
And we'll run for our lives
I can hardly speak, I understand
Why you can't raise your voice to say

Light up, light up
As if you have a choice
Even if you cannot hear my voice
I'll be right beside you, dear

Louder, louder
And we'll run for our lives
I can hardly speak, I understand
Why you can't raise your voice to say

Sunday, July 25, 2010

Stay at the Presence



With a little rain, Hanoi is powerful enough to make a soul stop at some point during its hurrying journey. 
Trying to keep my consciousness away from the stomach ache that is preventing my mind from focusing on reading a book, I start to think about those who are important to me at the moment. I am not looking too far into the future.  I am not turning the head back to the past even just a little bit. What my eyes see now is simply the presence wearing a shape of my heart which has four chambers:

One is a chamber of love and appreciation I fill with smile and tears of my parents.
One is a chamber of memories I fill with peaceful faces of Tokyo night who never forget me and who I will never be able to forget.
One is a chamber of passion, excitement and a lot more I fill with crazily awesome kids, HDC crew, with whom I dance my whole wonderful summer.
The last one is a chamber of hope and sorrow I selfishly fill with the one named me.

The heart always beats to the fullest to carry those invaluable four chambers.

Now somebody is telling me how about not looking at the presence anymore. Why don't let  the heart take a rest for a while. Just close my eyes and fall asleep. What is next? Hanoi, decorated by  its beautiful darkness will embrace the ones I love.

Good night.


Tuesday, July 20, 2010

Vẽ xuyên biên giới

Thời sinh viên, Khoa từng tiết kiệm tiền, một mình đi khắp nơi trong nước để thỏa sức khám phá, đến mức nhiều người tin rằng, Khoa đi như thể ngày mai sẽ bị nhốt ở nhà mãi mãi.

Năm 2005, Khoa tốt nghiệp khoa Sư phạm Mỹ thuật, trường CĐ Văn hóa Nghệ thuật TP. HCM. Bàn chân mê đi của Khoa có lẽ không thích hợp lắm với công việc của một giáo viên dạy vẽ mẫu giáo. Hơn nữa, niềm đam mê của Khoa gần hơn với thời trang và hội họa. “Hai đam mê này cũng lớn như mê du lịch vậy!” – Khoa nói.

Từ trường mẫu giáo ra thẳng... nước ngoài

Thời sinh viên, Khoa đặc biệt mê những tranh vẽ chi tiết các sản phẩm thời trang như áo quần, giày dép… của các họa sĩ cũng là nhà thiết kế danh tiếng như Kenzo, Alexander McQueen. Nể phục những họa sĩ tên tuổi, vốn được học hành bài bản, nhưng để đi theo họ thì Khoa nói “không”.
k1.jpg

Anh chàng chia sẻ: “Con đường hàn lâm đã có quá nhiều đỉnh cao. Mình phải đi theo con đường ít người đi (trên thế giới) và chưa ai đi (ở Việt Nam)”. Thế là Khoa bắt đầu vẽ các bức tranh minh họa các mẫu thiết kế áo quần, giày dép chỉ với các nét cọ đen và đỏ trên nền trắng.

Ý tưởng về những bức tranh của Khoa ra đời trong chuyến đi Bangkok lần thứ nhất, hồi năm 2005. Sau khi xem triển lãm của 2 nữ họa sĩ người Thái, Khoa khám phá đây chính là thể loại tranh mình thích vẽ.

Về Việt Nam và ở Hội An năm 2007, anh chàng mới bắt đầu tìm phong cách riêng cho mình và bắt đầu vẽ. Vẽ và giữ bí mật, không nói với ai ngoài “tiết lộ” cho một người bạn thân.

k2.jpg

Ngôi sao “chợ bệt” phố Tây

Chuyến đi đầu tiên ra nước ngoài (Khoa sống ở phố Tây Khao San, tại Bangkok) chỉ với 400 đôla, quả là thiếu thốn. Khoa vẽ tranh để bán kiếm thêm tiền, vừa để thăm dò thị hiếu của khán giả về dòng tranh mình đang theo đuổi. Anh chàng được biết đến tại phố Tây Khao San với biệt danh “Họa sĩ lang thang”.

“Mình lấy tư liệu từ các tạp chí thời trang hiện đại như Elle, Bazaar (ấn bản Thái Lan) để làm thông tin nền, rồi vẽ tranh bán lại cho du khách như một món hàng lưu niệm.

Nhớ ngày đầu tiên, một đôi du khách nước ngoài hết sức ngạc nhiên vì tranh của mình. Họ lập tức mua ủng hộ hai bức với giá 300 bath (tương đương 150.000 đồng). Họ nói, nếu mình sang châu âu, chắc chắn được nhiều người ủng hộ. Gợi ý này khiến mình vừa hứng thú, vừa có thêm động lực để sáng tác” – Khoa kể.

Cái duyên cầm cọ và những bức tranh vẽ tay mà cứ như được vẽ máy khiến nhiều người mê mẩn tranh Khoa. Gian hàng bệt ở chợ đêm Khao San của Khoa lúc nào cũng đông nghịt khách Tây. Anh chàng vừa vẽ, vừa chụp ảnh lưu niệm với khách. Các kỷ niệm hết sức thú vị. Lúc đó, anh chàng thấy mình như một ngôi sao.

k3.jpg

Không ít đêm, Khoa phải thức đến 3h sáng để hoàn tất yêu cầu của khách. Chỉ với tuần đầu tiên bán tranh, Khoa đã gửi được 10.000 bath (khoảng 5 triệu đồng) về cho gia đình ở Rạch Sỏi (Kiên Giang), xem đấy như tháng lương đầu tiên cho cha mẹ mừng.

Bán được tranh và bán được giá

Trong hành trình phiêu lưu của mình đến Lào. Anh Khoa đã gặp rắc rối với… cảnh sát. Gặp không ít rắc rối, nhưng Khoa không cô đơn. Anh chàng gặp nhiều bạn bè, ân nhân và những chuyện bất ngờ.

Trong chuyến xe buýt từ Varanasi gần sông Hằng đến biên giới  ấn Độ - Nêpan, Khoa gặp hai bạn trẻ người Nhật. Cả ba nói chuyện về đam mê của mình say sưa. Vô tình, một đôi tình nhân người Hà Lan và Mỹ ngồi cạnh nghe được. Họ hẹn để mua những bức tranh của Khoa. Nhưng vì va li đựng tranh của Khoa đang còn nằm ở Varanasi nên Khoa chỉ mang những bức phác thảo cho họ xem. Thế là hai bên hẹn gặp nhau ở Khao San (Thái Lan) để giao tranh.

Gần một tuần sau, Khoa và đôi tình nhân này có duyên gặp lại trên đất Thái. Đôi này xem tranh rất thích. Họ quyết định mua tranh Khoa với giá cao bất ngờ: 75 Euro/bức. Người đang giữ nhiều bức tranh của Khoa nhất hiện nay là một giáo sư người Mỹ. Ông chuyên sưu tầm tranh và đang dạy ở Đại học Tokyo. Vị giáo sư này gặp Khoa lúc cậu bán tranh ở chợ đêm Khao San. Ông mê mẩn, trở thành một người hâm mộ tranh Khoa nên đã mua đến 200 bức. Ông cũng liên lạc thường xuyên, chia sẻ với Khoa những sáng tác mới nhất.

k4.jpg

“Hợp thức hóa” tranh của mình tại Việt Nam

Duyên cầm cọ và sự độc đáo cũng như độc bản của tranh đã giúp Anh Khoa bán được hàng ngàn bức tranh cho hàng ngàn người khắp nơi trên thế giới. Khoa tự tin nói rằng, chưa có một họa sĩ dòng tranh minh họa chi tiết nào trên thế giới - vốn cũng không đông - lại bán được nhiều tranh như anh.

Đó có thể coi là một thành công của sự dấn thân và thể nghiệm, điều mà trước khi lên đường, ngay cả những người lạc quan ủng hộ Khoa nhất, cũng khó hình dung được.

Sắp tới, Khoa sẽ sang châu âu theo lời mời của GS Arrak Dirk (Bỉ) thăm những thắng cảnh và các viện bảo tàng, trang bị thêm kiến thức hội họa. Khoa cũng bật mí, chuyến về nước lần này anh sẽ mang dòng tranh thể nghiệm của mình ra triển lãm. Còn trong tương lai, Khoa dự tính sẽ làm một thương hiệu thời trang riêng, sẽ dùng các mẫu thiết kế của chính mình bán khắp nơi trên thế giới.

Đến nay, Anh Khoa đã đi qua 10 nước và vùng lãnh thổ châu Á như Thái Lan, Lào,  ấn Độ, Malaysia, Indonesia, Trung Quốc, Hồng Kông... Đến đâu, Khoa cũng lấy tư liệu thời trang hiện đại nơi đó như vải vóc, giày dép, quần áo… để vẽ tranh và bán tại chỗ. Nhưng nơi bán tranh chính của Khoa vẫn là phố Tây Khao San (Thái Lan)

Monday, July 19, 2010

The forget-me-not blue

"We ran into lots of old friends. Friends from elementary school, junior high school, high school. Everyone had matured in their own way, and even as we stood face to face with them they seemed like people from dreams, sudden glimpses through the fences of our tangled memories. We smiled and waved, exchanged a few words, and then walked on in our separate directions." 
(Goodbye Tsugumi_Banana Yoshimoto)


Tuesday, July 13, 2010

An old post, a memory to remember

Tiền 8-3 : Câu chuyện tình của tôi 8-)



[7.3] Anh đi thật rồi, anh đã mãi rời xa em...

Em dậy từ rất sớm. Không quên cuộc hẹn của chúng ta, anh còn dậy sớm hơn em. Anh tới đón em đến trường. Sáng nay anh thật sôi nổi và mạnh mẽ. Anh vui đùa với em, theo em đi tập múa, cùng em lên lớp học... Hôm nay cô Quyên cho em điểm 10 ^^ Thật vui anh nhỉ.

Tiền 8-3, em được tan học sớm. Bọn bạn em rủ ra sân bóng rổ. Chiều nay, em đã không chọn anh. Chẳng nói lời nào, anh lặng lẽ bỏ đi. 5 phút em quay lại đã chẳng thấy anh đâu. Chắc anh giận em vì bỏ mặc anh. Em quá vô tâm chăng? Anh luôn ở bên em mỗi khi em cần. Anh không muốn làm kim cương của người ta mà chỉ muốn làm cái thùng rác thủng của em. Em có thể chút tất cả buồn vui giận hờn vào đó mà không sợ đầy. Anh còn nói anh được làm từ vật liệu tái sử dụng 100% và em cứ dùng thế nào tuỳ ý. Bởi ..anh là của em. Anh đã quá tốt với em. Vậy mà khi biết mình mất anh, em không một chút mảy may nghĩ tới việc đi tìm anh, gọi anh lại và giữ anh mãi bên em...

Em sai...

Khi cuộc vui đã qua rồi, em bần thần, em sững sờ. Có một khoảng trống không thể lấp đầy trong trái tim em. Anh đã đi rồi. Tại sân bóng rổ, nơi tình yêu của chúng ta bắt đầu, em ngoái tìm hình bóng anh, gọi tên anh. Bao gương mặt quen thuộc ở đó, không ai có đôi mắt anh. Bao âm thanh vang lên bên tai, không ai có giọng nói anh. Rồi hồi ức về anh ùa về không ngớt trong tâm trí em. Sân bóng rổ này in dấu quá nhiều kỉ niệm giữa hai chúng ta. Em không muốn nó là điểm khởi đầu và cũng là điểm kết thúc... Em muốn đó là nơi lưu giữ những hồi ức đẹp nhất về anh, về em.

Em tìm thấy anh...


Anh vẫn ngồi ở đó, bên gốc cây già (hình như không phải???), lặng im không nói. Nụ cười của anh đủ để em biết rằng em được tha thứ. Một niềm hạnh phúc vô bờ bến tràn ngập trái tim em khi bàn tay em lại được chạm vào anh. Sự sôi nổi và mạnh mẽ của anh lại quay về. Tiếng cười nói của anh vang vọng khắp sân trường. Những tia nắng cuối cùng của một ngày sáng lung linh trên các hàng cây, rọi chiếu hàng ghế đá bên sân bóng rổ. Chúng ta đi bên nhau, cùng khoác ba lô tiến về phía chiếc cổng sắt màu xanh...
.
.
.
.
.
.
.

... Ra đến cổng...


Bác bảo vệ
: CẦMMMM LÊNNNN !!!!. Đã bảo bao nhiêu lần rồi không được đập bóng trên sân trường nữa nghe chưa.
Dạ dạ cháu xin lỗi...

Châu
: Tìm thấy bóng chưa Ly?
Thấy rồi \:D/ Ai quăng nó ngay cạnh cái cặp của tôi ý. Này, tôi muốn mua quả bóng da cô ạ.

Châu
: Thì mua đi
Mấy nghìn hả cô?

Châu:
Mấyyyyy nghìnn...
Bố mẹ em đồng ý rồi anh ạ. Xin lỗi anh yêu, dù em có người yêu mới, xin anh cũng đừng buồn. Anh bóng da rất tuyệt. Anh ý điềm đạm và có làn ra rám nắng quyến rũ. Ở bên anh ý, em sẽ chơi tốt hơn nhiều. Nhưng...có điều cuối cùng em muốn nhờ anh: mong anh...vẫn sẽ ở bên em để đề phòng một ngày nào đó em mải chơi làm mất anh ý....

=))
Little Ams
Sunday, 8. March 2009, 05:50:00