Tiền 8-3 : Câu chuyện tình của tôi 8-)
[7.3] Anh đi thật rồi, anh đã mãi rời xa em...
Em dậy từ rất sớm. Không quên cuộc hẹn của chúng ta, anh còn dậy sớm hơn em. Anh tới đón em đến trường. Sáng nay anh thật sôi nổi và mạnh mẽ. Anh vui đùa với em, theo em đi tập múa, cùng em lên lớp học... Hôm nay cô Quyên cho em điểm 10 ^^ Thật vui anh nhỉ.
Tiền 8-3, em được tan học sớm. Bọn bạn em rủ ra sân bóng rổ. Chiều nay, em đã không chọn anh. Chẳng nói lời nào, anh lặng lẽ bỏ đi. 5 phút em quay lại đã chẳng thấy anh đâu. Chắc anh giận em vì bỏ mặc anh. Em quá vô tâm chăng? Anh luôn ở bên em mỗi khi em cần. Anh không muốn làm kim cương của người ta mà chỉ muốn làm cái thùng rác thủng của em. Em có thể chút tất cả buồn vui giận hờn vào đó mà không sợ đầy. Anh còn nói anh được làm từ vật liệu tái sử dụng 100% và em cứ dùng thế nào tuỳ ý. Bởi ..anh là của em. Anh đã quá tốt với em. Vậy mà khi biết mình mất anh, em không một chút mảy may nghĩ tới việc đi tìm anh, gọi anh lại và giữ anh mãi bên em...
Em sai...
Khi cuộc vui đã qua rồi, em bần thần, em sững sờ. Có một khoảng trống không thể lấp đầy trong trái tim em. Anh đã đi rồi. Tại sân bóng rổ, nơi tình yêu của chúng ta bắt đầu, em ngoái tìm hình bóng anh, gọi tên anh. Bao gương mặt quen thuộc ở đó, không ai có đôi mắt anh. Bao âm thanh vang lên bên tai, không ai có giọng nói anh. Rồi hồi ức về anh ùa về không ngớt trong tâm trí em. Sân bóng rổ này in dấu quá nhiều kỉ niệm giữa hai chúng ta. Em không muốn nó là điểm khởi đầu và cũng là điểm kết thúc... Em muốn đó là nơi lưu giữ những hồi ức đẹp nhất về anh, về em.
Em tìm thấy anh...
Anh vẫn ngồi ở đó, bên gốc cây già (hình như không phải???), lặng im không nói. Nụ cười của anh đủ để em biết rằng em được tha thứ. Một niềm hạnh phúc vô bờ bến tràn ngập trái tim em khi bàn tay em lại được chạm vào anh. Sự sôi nổi và mạnh mẽ của anh lại quay về. Tiếng cười nói của anh vang vọng khắp sân trường. Những tia nắng cuối cùng của một ngày sáng lung linh trên các hàng cây, rọi chiếu hàng ghế đá bên sân bóng rổ. Chúng ta đi bên nhau, cùng khoác ba lô tiến về phía chiếc cổng sắt màu xanh...
.
.
.
.
.
.
.
... Ra đến cổng...
Bác bảo vệ : CẦMMMM LÊNNNN !!!!. Đã bảo bao nhiêu lần rồi không được đập bóng trên sân trường nữa nghe chưa.
Dạ dạ cháu xin lỗi...
Châu : Tìm thấy bóng chưa Ly?
Thấy rồi \:D/ Ai quăng nó ngay cạnh cái cặp của tôi ý. Này, tôi muốn mua quả bóng da cô ạ.
Châu : Thì mua đi
Mấy nghìn hả cô?
Châu: Mấyyyyy nghìnn...
Bố mẹ em đồng ý rồi anh ạ. Xin lỗi anh yêu, dù em có người yêu mới, xin anh cũng đừng buồn. Anh bóng da rất tuyệt. Anh ý điềm đạm và có làn ra rám nắng quyến rũ. Ở bên anh ý, em sẽ chơi tốt hơn nhiều. Nhưng...có điều cuối cùng em muốn nhờ anh: mong anh...vẫn sẽ ở bên em để đề phòng một ngày nào đó em mải chơi làm mất anh ý....
=))
Tiền 8-3, em được tan học sớm. Bọn bạn em rủ ra sân bóng rổ. Chiều nay, em đã không chọn anh. Chẳng nói lời nào, anh lặng lẽ bỏ đi. 5 phút em quay lại đã chẳng thấy anh đâu. Chắc anh giận em vì bỏ mặc anh. Em quá vô tâm chăng? Anh luôn ở bên em mỗi khi em cần. Anh không muốn làm kim cương của người ta mà chỉ muốn làm cái thùng rác thủng của em. Em có thể chút tất cả buồn vui giận hờn vào đó mà không sợ đầy. Anh còn nói anh được làm từ vật liệu tái sử dụng 100% và em cứ dùng thế nào tuỳ ý. Bởi ..anh là của em. Anh đã quá tốt với em. Vậy mà khi biết mình mất anh, em không một chút mảy may nghĩ tới việc đi tìm anh, gọi anh lại và giữ anh mãi bên em...
Em sai...
Khi cuộc vui đã qua rồi, em bần thần, em sững sờ. Có một khoảng trống không thể lấp đầy trong trái tim em. Anh đã đi rồi. Tại sân bóng rổ, nơi tình yêu của chúng ta bắt đầu, em ngoái tìm hình bóng anh, gọi tên anh. Bao gương mặt quen thuộc ở đó, không ai có đôi mắt anh. Bao âm thanh vang lên bên tai, không ai có giọng nói anh. Rồi hồi ức về anh ùa về không ngớt trong tâm trí em. Sân bóng rổ này in dấu quá nhiều kỉ niệm giữa hai chúng ta. Em không muốn nó là điểm khởi đầu và cũng là điểm kết thúc... Em muốn đó là nơi lưu giữ những hồi ức đẹp nhất về anh, về em.
Em tìm thấy anh...
Anh vẫn ngồi ở đó, bên gốc cây già (hình như không phải???), lặng im không nói. Nụ cười của anh đủ để em biết rằng em được tha thứ. Một niềm hạnh phúc vô bờ bến tràn ngập trái tim em khi bàn tay em lại được chạm vào anh. Sự sôi nổi và mạnh mẽ của anh lại quay về. Tiếng cười nói của anh vang vọng khắp sân trường. Những tia nắng cuối cùng của một ngày sáng lung linh trên các hàng cây, rọi chiếu hàng ghế đá bên sân bóng rổ. Chúng ta đi bên nhau, cùng khoác ba lô tiến về phía chiếc cổng sắt màu xanh...
.
.
.
.
.
.
.
... Ra đến cổng...
Bác bảo vệ : CẦMMMM LÊNNNN !!!!. Đã bảo bao nhiêu lần rồi không được đập bóng trên sân trường nữa nghe chưa.
Dạ dạ cháu xin lỗi...
Châu : Tìm thấy bóng chưa Ly?
Thấy rồi \:D/ Ai quăng nó ngay cạnh cái cặp của tôi ý. Này, tôi muốn mua quả bóng da cô ạ.
Châu : Thì mua đi
Mấy nghìn hả cô?
Châu: Mấyyyyy nghìnn...
Bố mẹ em đồng ý rồi anh ạ. Xin lỗi anh yêu, dù em có người yêu mới, xin anh cũng đừng buồn. Anh bóng da rất tuyệt. Anh ý điềm đạm và có làn ra rám nắng quyến rũ. Ở bên anh ý, em sẽ chơi tốt hơn nhiều. Nhưng...có điều cuối cùng em muốn nhờ anh: mong anh...vẫn sẽ ở bên em để đề phòng một ngày nào đó em mải chơi làm mất anh ý....
=))
Little Ams
Sunday, 8. March 2009, 05:50:00
Sunday, 8. March 2009, 05:50:00
1 comment:
Cảm ơn bạn đã chia sẻ bài viết rất hay và chi tiết
..........................
Huyền Sport
Cuồng Nhiệt Cùng Bóng Rổ
bong88 l bong88
Post a Comment